Pablo mới chuyển đến vùng này và khi nghe được câu chuyện những người hàng xóm kể về ông Harry thì Pablo rất tò mò, Pablo quyết tâm phải mục sở thị việc này.
Một hôm, Pablo hóa trang thành một người nông dân, mặc bộ đồ lấm lem bùn đất, đội chiếc mũ rơm rách và bấm chuông cửa nhà Harry, đích thân ông Harry ra mở cửa. Nhìn người nông dân nghèo nàn và rách rưới, ông ta thoáng nhăn mặt nhưng vẫn nhã nhặn hỏi: “Anh hỏi ai?”. Pablo trả lời: “Tôi nghe nói ông Harry là một người rất nồng hậu và thân thiện, ông đón tiếp tất cả những người khách đến thăm, tôi cũng muốn được thăm nhà ông và nói chuyện với ông một lúc có được không?”.
Harry miễn cưỡng mời Pablo vào nhà, ông ta sai người giúp việc mang tới cốc nước lọc và bảo: “Anh thông cảm, đồ uống nhà tôi hôm nay hết không còn loại nào, anh uống tạm nước lọc nhé”. Rồi Harry kêu đau bụng và sai người làm ra bảo ông ta mệt quá không tiếp khách được, mời quý khách hôm khác lại đến. Pablo cười ra về.
Về nhà, Pablo thay bộ veston rất đẹp, đội chiếc mũ phớt sành điệu vào rồi lại tới bấm chuông nhà Harry. Harry ra mở cửa, không nhận ra Pablo nên hớn hở mời vào nhà. Harry sai người làm pha cà phê thơm lừng, mang những trái cây quý ra mời khách, ông ta khen bộ veston của Pablo đẹp, chiếc mũ cũng đẹp, chắc rất đắt tiền. Pablo nói nhà anh giàu có mấy đời. Harry sai người làm dọn bữa trưa thịnh soạn mời Pablo.
Pablo từ chối, Harry nói rằng khách nào tới nhà ông ta cũng đều mời dùng bữa cả. Pablo đứng dậy, mở ví lấy ra một sấp tiền đưa cho Harry và nói: “Tiền này cho ông đấy”.
Harry há hốc mồm vì ngạc nhiên hỏi tại sao, Pablo trả lời: “Ông không nhận ra tôi sao, sáng nay tôi mặc bộ quần áo rách rưới lấm lem tới đây, ông cáo mệt đuổi khéo tôi về, có mời tôi ăn uống gì đâu, giờ tôi mặc bộ quần áo sang trọng này tới thì được tiếp đón, mời ăn uống ngay. Vậy hóa ra với ông cái quan trọng không phải là con người mà là bộ quần áo mặc bên ngoài của người ta. Người thông minh thì sẽ dùng trí tuệ để đáp lại tình hữu nghị, còn người chỉ coi trọng đồng tiền thì hãy đối đáp với tiền thôi. Số tiền này không phải tôi cho ông mà là bộ quần áo của tôi cho ông đó”.
Nói rồi Pablo đi thẳng, để lại Harry mặt đỏ bừng vì hổ thẹn.
Sưu tầm
Bài viết khác cùng Box :
- Chuyện Đi Làm Công Ăn Lương
- Cách nhìn nhận vấn đề và đi đến thành công
- Cùng ngẫm liệu rước máy giặt SS vào nhà có phải là chứa bomb tự...
- thư giãn với chùm ảnh về thế giới động vật, cùng làm những món...
- Cùng ngẫm: Nạp thẻ online - công việc giúp phụ nữ độc lập!
- Bao Nhiêu Yêu Thương Mới Đủ Để Sưởi Ấm Trái Tim Em?
- Truyện cười - định nghĩa các môn học
- 5 câu chuyện ý nghĩa thay đổi cách nhìn về cuộc sống
- Phép thử lòng người
- Google chứng thực ‘dân trí thấp’ rồi, đừng gân cổ cãi nữa
- 7 nguyên tắc sống bất di bất dịch của đại bàng
- Tìm thông tin về chương trình ý nghĩa cho người nghèo
- Câu chuyện 2 chiếc cốc
- Hai “ăn mày” đi dự đám cưới
- Thư tình: Chẳng biết phải cố quên đến bao giờ
- Hãy chọn người thương mình
- Tư thế ngủ tốt và thoải mái khi mang thai
- 10 câu nói mẹ vợ nói với mẹ chồng
- Hãy Tự Xét Mình Xem !!!
- Có nên học bằng 2 đại học không?
- Lựa chọn người không yêu mình
- Lá Thư Từ Bên Kia Thế Giới
- Người mẹ chỉ có một mắt
- Sự giới hạn của tuổi thọ
- Ba câu hỏi
- Điển tích Ca Dao - Trèo lên cây bưởi hái hoa...
- Cổ Cầm
- Bảy mươi năm cuộc đời
- Tháng sinh hé lộ điều gì về cuộc đời của bạn?
- Tài sản là phương tiện đưa đến hạnh phúc
Tags: