PDA

Xem chế độ đầy đủ : Trót lỡ bị giang mai đã khiến tôi mất em mãi mãi



nganloli95
12-31-2015, 04:21 PM
Giờ đây khi đã rời xa mọi thứ, bỏ lại tất cả sau lưng, tôi trở về miền quê cũ để có thể quên đi được bóng hình em. Nhưng sao những hình ảnh, những bóng dáng của em vẫn luôn hiện về trong tôi. Những thứ đó luôn ám ảnh và khiến tôi vô cùng ân hận, day dứt khôn nguôi.

Tôi biết em yêu tôi và tôi cũng yêu em rất là nhiều. Vậy mà chỉ vì những lầm lỡ những lần ham vui của tuổi trẻ đã khiến tôi đánh mất em mãi mãi. Em đã ra đi đến một thành phố khác mà không nói cho tôi một lời. Bỏ lại tôi cô đơn với nỗi xót xa.

https://lh3.googleusercontent.com/-9Aqf4OFwqzc/VnEoVRbCqAI/AAAAAAAAB-4/2kin-MX0xVc/s720-Ic42/buon-vi-bi-giang-mai.jpg

Đời đẹp lắm khi chúng ta bên nhau
Nắng rực vàng sửi ấm một đôi tim
Tôi đi tìm và nay gặp được em
Trông dịu dàng với tình yêu ngây ngất.

Chúng tôi cùng ca lên những tiếng hát tuyệt vời của tình yêu và bài ca ấy sẽ ngày thêm trọn vẹn khi hôn nhân sẽ nối tiếp chúng tôi lại

Và chúng ta sẽ về chung một nhà
Cùng thức dậy đón một ánh bình minh
Em và anh như một đôi chim nhạn
Lượn ngang trời chất ngất của tình yêu.

Chúng tôi đã sẵn sàng làm mọi thứ để có một đám cưới đẹp nhất, một đám cưới hạnh phúc và đáng nhớ nhất. Chúng tôi được yêu cầu phải đi khám sức khoẻ, một thủ tục buộc phải có. Tôi cười “hay là mình đi khám thai đi em”, cô ấy nhìn tôi vẻ giận giữ “anh khám đó à?”, rồi hai chúng tôi cười khúc khích với nhau.

Không thành vấn đề với một chàng trai khoẻ mạnh như tôi, điều đó quá đơn giản và đôi khi là một chút tự hào về sức khoẻ cũng như sức vóc của mình. Tôi vào phòng khám với một sự thoải mái và an tâm nhất.

Nhưng rồi điều gì thế nhỉ. Ồ không, không thể như thế được. Tờ giấy xét nghiệm tôi cầm chặt mà chỉ muốn vứt đi. Cô ấy đỡ lấy tở giấy, cô ấy nhìn vào. Mặt cô ấy hoá xanh, rồi đỏ. Cô ấy chực khóc, rồi cô ấy bỏ chạy. Tôi hững người, tôi không biết làm chi cả. Tôi ngồi phịch xuống. Tôi đó ư. Tấm giấy xét nghiệm tôi bị nhiễm giang mai.

Những ngày sau đó, tôi bình tâm trở lại. Tôi cố liên lạc với cô ấy. Cô ấy nói rất ít. Tôi muốn gặp cô ấy để giải thích, một lần thôi. Rồi tôi gặp cô ấy, cô ấy đã ốm hơn rất nhiều, nhiều lắm. Tôi thương cô ấy lắm.
Cô hỏi “anh muốn nói gì”.
Tôi im lặng một hồi rồi nói “em tha thứ cho anh đi”.
Tha thứ gì? – Cô ấy hỏi lại

Tôi không biết trả lời sao nữa. Chẳng lẽ tôi nói cô tha thứ bệnh cho tôi. Thật sự, chính tôi khi ấy, còn quen cô ấy đã bao lần lên giường với bao nhiêu cô gái khác, thậm chí với cả bạn thân của cô ấy. Tôi sẽ nói tha thứ điều đó chăng. Tôi sợ cô ấy sẽ gặng hỏi “anh đã làm gì”. Tôi sợ điều đó. Tôi hốt hoảng và rồi tôi im lặng.
Một lúc lâu sau, cô bỏ đi, nhẹ nhàng và nói “Cảm ơn anh, thôi chào anh”. Tôi ngồi đó, chẳng biết làm gì, chỉ còn biết nhìn theo.

Thời gian trôi qua, tôi cố gắng để theo đuổi cách chữa và điều trị bệnh giang mai. Rồi những mùa thu tới tôi dần khoẻ hơn, tinh thần tỉnh táo hơn. Rồi mùa thu năm nay, tôi bỏ xa thành phố quen thuộc đề tìm một khung trời mới, một công việc mới nơi đất Bắc lạnh giá. Tôi ngồi đây đếm những lá vàng và tôi biết những kỷ niệm quá khứ sẽ chẳng bao giờ vơi.